DEV Community

Naster Blue
Naster Blue

Posted on

Nhân Sinh Như Mộng

Một nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng, cứ cách một đoạn thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến nơi hỏa táng để xem. Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng. Ở nơi hỏa táng này, không kể bạn là quan to quý tộc quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách hay là một người dân bình thường, nghèo rớt mồng tơi, không ai biết đến, cuối cùng đều sẽ phải đến đây, chung một tư thế, lặng yên nằm xuống, sau đó bị đưa vào bên trong lò hỏa táng đang bốc cháy ngùn ngụt, khi trở ra lần nữa, thì chỉ là một chiếc hộp vuông nho nhỏ được bọc trong tấm vải đỏ.

Khi đến chẳng mang theo thứ gì, khi đi chỉ như một làn khói. Đời người chính là đơn giản như vậy! Vinh hoa phú quý phút chốc thoáng qua, ân ái tình thù cũng chỉ như cát bụi. Hôm nay sống trong một thế giới vật chất dục vọng tràn lan, bên cạnh chúng ta là đầy những cám dỗ mê hoặc: quyền lực, địa vị, tiền bạc, mỹ sắc.., hễ không cẩn thận, thì trong tâm sẽ dậy sóng. Nội tâm chúng ta vốn dĩ trong sáng, thuần tịnh, bình lặng sẽ trở nên ngông cuồng, ngạo mạn và tư lợi.

Khi bạn cảm thấy hiện thực và lý tưởng có sự chênh lệch,
Khi bạn cảm thấy uất ức thương tâm, không có người hiểu bạn,
Khi bạn vì ân oán tình thù mà canh cánh trong lòng,
Khi bạn vì lợi ích được mất mà so đo tính toán,
Khi bạn khom lưng chau mày đối với quyền thế,
Khi bạn vì địa vị cao thấp mà mưu tính hại nhau…

Sao bạn không đi đến nơi hỏa táng xem thử, đối diện với một nắm tro bụi, bạn còn có gì không buông xuống được đây?
Đời người tựa như một giấc mộng! Tuyệt đối đừng nói rằng bạn có tiền..!!??

Đã biết chốn ni là quán trọ
Hơn, thua, hờn oán.. để mà chi!
Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
Hỏi họ mang theo được những gì..

Chốn ấy trăm năm ngỡ tít mờ
Đâu ngờ ập đến tựa cơn mơ.
Sống Thương và Hiểu từng giây phút
Ngay kiếp mong manh gặp bến bờ..
Như Nhiên

Sống Với Nhau

Lần nọ một người hỏi đất
Đất sống với nhau thế nào?
Chúng tôi bao hàm, chấp nhận
Tô bồi, xây đắp cho nhau.

Lần kia người hỏi rừng cây
Cây sống làm sao với bạn?
Chúng tôi vui mọc sum vầy
Chở che nhau, cùng hoạn nạn...

Người hỏi mây trời phiêu lãng
Thế nào bay lượn cùng nhau?
Chúng tôi lòng không giới hạn
Tan vào nhau thuở ban đầu!

Rồi người hỏi thầm lá cỏ
Chung sống bạn bè ra sao?
Mặt đất đan xen, nương tựa
Chia từng sương nắng... gửi, trao.

Hỏi dòng sông xuôi năm tháng
Thế nào nước nhịp nhàng trôi?
Chúng tôi quyện hòa nhau chảy
Dù khi sóng dập gió dồi…

Rồi người gạn hỏi từng người
Với nhau, thế nào ta sống?
Không ai một tiếng trả lời
Những pho tượng cười… di động.

Đời còn dẫm nhau mà sống
Người còn nặng những niềm riêng…
Vì ngỡ kiếp đời miên viễn
Tình Người, đạo đức xô nghiêng…

Người về thương người nhỏ lệ
Cúi mình lạy khắp thiên nhiên…

Như Nhiên - Thích Tánh Tuệ
(phóng tác)

Oldest comments (1)

Collapse
 
dongphuchaitrieu profile image
Đồng Phục Hải Triều

Vô tình đọc được bài của bạn, rất thú vị :D